#3 Mọi cánh bướm đều từng là một chú nhộng co ro trong bóng tối
Khi tổn thương không còn là gánh nặng, mà là bước đệm cho sự tự do.
Hì hi, dạo này các bạn thế nào rồi? Các bạn thấy series "Gặp mình qua những lá thư" có hay không😂 (hãy để lại bình luận cho mình biết nha). Cá nhân mình thấy kỹ năng viết và những lá thư mình gửi cũng khá "ổn áp" đấy chứ^^. Nay mình lại ngoi lên tiếp tục series này rồi đây!!!
Thú thật vừa qua tâm trạng mình quay cuồng với việc:
Trống rỗng, buồn bã vì phải tạm biệt những điều quen thuộc, cố gắng chuẩn bị tâm thế sẵn sàng để bắt đầu một cuộc sống mới.
Mình bị quá tải nội dung, không muốn cập nhật hay tiếp xúc thêm nội dung. Muốn tĩnh lại để giành lại sự chú ý, và thật sự lắng nghe những cảm xúc và suy nghĩ của mình.
Mình đang phải đối diện với một trong những nỗi sợ lớn nhất trong cuộc đời mình: Nhổ 4 cái răng khôn. Omg mình nhận ra ôi mình phải LÀM... ĐIỀU NÀY MỘT MÌNH... KHÔNG MỘT AI CỨU MÌNH ĐƯỢC HẾT. WISH ME LUCK GUYS... Lúc bạn đọc những dòng này, mình đang trong giai đoạn hồi phục cho ca nhổ răng đầu tiên (2 cái), và sẽ sớm tiếp tục 1 ca nữa (2 cái còn lại). Ôi làm xong cái này chắc mình không còn sợ điều gì nữa quá🥶🥶🥶 đành vỗ vai *ôm ôm* và *thương thương* bản thân trước vậy.
Vậy nên dạo gần đây mình sống chậm lại một chút, không chỉ vì để chuẩn bị sẵn sàng cho một hành trình mới, mà còn vì tâm trí mình đang cần một khoảng nghỉ. Một khoảng lặng để nhìn lại những điều đã qua. Đặc biệt là một cụm từ bất ngờ chạm vào mình gần đây: family trauma. Vừa nghe thôi, mình đã thấy nó cất giùm một nỗi đau từng tưởng là không gọi tên được.
Family trauma (tổn thương gia đình)
Khái niệm:
Family trauma (tổn thương gia đình) là những trải nghiệm đau thương hoặc căng thẳng xảy ra trong gia đình, có thể ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần và cảm xúc của các thành viên trong gia đình.
Family trauma có thể bao gồm: Bạo lực gia đình, ly hôn hoặc chia tay, mất mát, lạm dụng, căng thẳng kinh tế...
Lý do khiến mình ấn tượng với từ khoá này ngay lần đầu tiên được nghe đến nó là vì mình thấy đồng cảm. Bản thân mình đã trải qua "family trauma" - biến cố gia đình như thế.
Câu chuyện của mình
Mình thường hạn chế chia sẻ nếu không có lý do gì, vì dù sao cũng là chuyện gia đình. Nên có lẽ ít người biết rằng, vào năm mình học lớp 11, chị gái của mình gặp tai nạn giao thông rất nặng. Nay chị đã hồi phục phần nào, nhưng những di chứng vẫn theo chị suốt đời.
Lúc ấy, với gia đình mình đây là một biến cố lớn nhất từ trước đến giờ mà gia đình mình có.
Ba mình thì nỗ lực đi làm kiếm tiền để lo cho cả nhà những tiện ích sống tốt nhất, nhất là cho chị có thể chữa trị tốt nhất.
Mẹ mình đã đồng hành chăm sóc cho chị suốt nhiều năm trời trong bệnh viện.
Mình thì vừa đi học trên trường với những kì kiểm tra liên tiếp nhau, vừa chạy qua bệnh viện thăm chị, vừa về nhà lo dọn dẹp nhà cửa, trông lo đứa em trai còn rất nhỏ tuổi.
Đó là những năm tháng cực kỳ ám ảnh, và là nỗi đau tột cùng với cả nhà mình. Nhưng khi lớn lên, thời gian qua đi và mọi thứ dần trở nên tốt hơn, mình và cả nhà đã nhìn biến cố với một góc nhìn tích cực hơn với biến cố ấy.
Mình cho đó là "trong cái rủi, có cái may". Nhờ có biến cố này mà:
Cả nhà mình thể hiện sự yêu thương và quan tâm nhau nhiều hơn. (Trước đó tất nhiên vẫn có nhưng rất khó để nhận thấy rõ ràng).
Mình nhìn thấy được tình yêu thương vô bờ của người cha, người mẹ dành cho con cái mình như thế nào qua những hành động không lời.
Và mình nhận thấy đến cuối cùng, chỉ có gia đình mới là người quan tâm, đồng hành, kề cạnh ta từ đầu chí cuối những lúc ta yếu đuối nhất, lúc ta xảy ra bất kỳ chuyện bất như ý.
Cũng chính khi có biến cố xảy ra, quả thật những vốn liếng trong "tài khoản ngân hàng" của mỗi người sẽ lần lượt bắt đầu phát huy tác dụng: tài khoản tiền bạc - tài chính -> tài khoản mối quan hệ - con người -> tài khoản phước đức. (Nên hãy bắt đầu tích luỹ ngay từ bây giờ vì bạn sẽ không thể nào lường trước được một ngày nó sẽ có ích).
Về bản thân mình, chính mình cũng đã thay đổi rất nhiều:
Từng là đứa luôn đứng sau chị gái, không biết mình phải cố vì điều gì và cũng chẳng có áp lực phải cố vì điều gì. Nội lực thì mong manh đến mức tưởng chừng có thể bị quật ngã bất kỳ lúc nào, bởi bất kỳ ai.
Cho đến một đứa như bây giờ: có năng lực hơn, tự lập hơn, có tư duy độc lập, hạn chế dựa dẫm vào ai khác, có trách nhiệm cho tương lai và cuộc đời của chính mình, thôi lo lắng người khác nghĩ gì về mình, thôi làm hài lòng, tìm kiếm sự công nhận và yêu thương từ người khác...
Đó là những điểm mình tự công nhận nơi chính mình, những người thân thiết xung quanh - bạn bè, người thân, những đồng nghiệp anh chị làm việc và tiếp xúc với mình sẽ có những sự công nhận tương tự, thấy được sự thay đổi rõ rệt trên hành trình phát triển của mình.
Nhìn rộng ra (Zoom out)
Nhìn sang xung quanh:
Mình biết có người gồng gánh áp lực tài chính của gia đình lên mình suốt nhiều năm, và đã tôi rèn nên một con người cực kỳ đáng nể phục, không ngừng nỗ lực lao động, phát triển mình.
Mình biết có người mang trong mình một nỗi đau vì từng bị bạo lực gia đình suốt tuổi thơ, để rồi nay họ trở thành một người ảnh hưởng với gần 8 triệu người theo dõi trên toàn thế giới trong lĩnh vực phát triển tư duy, tính nữ, vượt qua những vấn đề tâm lý.
Mình biết có người đang là "bread winner" - một người đảm nhận tài chính chính trong gia đình, chăm lo và yêu thương những người thân của mình đang mắc những căn bệnh hiểm nghèo. Họ không một lời kêu ca, mà họ vẫn đang nỗ lực, và có tràn đầy sự tích cực và tình yêu thương cho xung quanh mình.
Và bản thân mình cũng vậy, qua một biến cố gia đình như thế, mình cho rằng chính "family trauma" này đã là một đòn bẩy thúc đẩy và hình thành nên một "mình" ngày càng hoàn thiện hơn như hôm nay.
Biến cố là một phần, bên cạnh đó, bên trong mình cũng đã bỏ ra nỗ lực lớn, đã không ngừng quyết tâm thay đổi phiên bản cũ kỹ ấy, dám đứng lên chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình.
Mình vừa đọc trong cuốn The Subtle Art Of Not Giving A F*ck, Mark Manson có nói 2 ý mình thấy rất tâm đắc:
It's not their fault. But it's still their responsibility.
Nobody makes it through life without collecting a few scar on their way out.
Tạm kết
Nói như vậy để thấy rằng:
Mình thật sự thấu hiểu và dành sự tôn trọng rất lớn cho những ai đã trải qua những biến cố gia đình (hoặc các loại biến cố khác). Mình rất đồng cảm và muốn chia sẻ những góc nhìn của mình xoay quanh từ khoá này cho bạn đọc.
Biến cố là điều không ai muốn xảy ra cả, và là điều cực kỳ khó khăn để đối diện với mỗi người trong cuộc. Nhưng khi mọi thứ đã qua đi, khi ta đổi một góc nhìn khác - liệu biến cố có phải là một đòn bẩy thúc đẩy ta, như một con người bình lặng, cứng cáp đã từng học cách đi qua giông bão một cách đầy quả cảm?
Và liệu chính những biến cố ấy đã tôi rèn nên một người phi thường, nhiều điều đáng để nể phục, làm nên chuyện lớn như hôm nay? Để rồi nếu có những cơn giông bão khác kéo đến, họ vẫn sẽ học cách đối diện với nó một cách điềm tĩnh?
Mình cũng nghĩ rằng rồi ai cũng sẽ trải qua những bước ngoặc, những cú hích như thế để chuyển mình. Sẽ không trừ một ai. Bởi bất kể ai mình đã được gặp, khi lắng nghe sâu, họ cũng đều có những câu chuyện rất riêng để từ một phiên bản "chú nhộng" thành một "cánh bướm" cực kỳ đẹp đẽ như thế.
Và cuối cùng mình vẫn luôn biết ơn vì biến cố đã đến sớm, để mình học và thay đổi sớm, để trở thành một phiên bản vững vàng và độc lập hơn như ngày hôm nay.
Không ai muốn biến cố xảy ra cả. Nhưng đây có lẽ là điều không thể tránh khỏi. Việc ta có thể làm là CHỌN cách mình bước qua nó. Và mình tin, mọi cánh bướm đều từng là một chú nhộng co ro trong bóng tối.
Nếu bạn thấy lá thư này có giá trị, hãy chia sẻ cho người bạn cũng đang cần đọc nó nhé! Hẹn gặp bạn ở lá thư tiếp theo!
Bạn có thể kết nối Quỳnh Thy thêm tại:
Để cập nhật những thông tin mới nhất từ mình!
Thương mến,
Quỳnh Thy.